***** MẸ! CON XIN LỖI. *****
Thơ hài Hai Danh
Chuyện xảy ra cũng khá lâu rồi:
Ngày xưa ấy- ở một ngôi làng nọ
Hai mẹ con trong một căn nhà nhỏ
Sống nghèo nàn, khắc khổ cháo rau…
Người mẹ thì bãi trước, đồng sau
Lo làm lụng nuôi cậu con còn nhỏ
Dù một nắng hai sương gian khổ
Bà chẳng màng vì bà nghĩ đến con.
Thằng con kia đang độ tuổi lon ton
Đang dại dột và đang còn hiếu động,
Trong một lần xô nhau ngoài cổng
Cây chọc vào làm mắt hỏng một bên.
Bà vội vàng chạy ra bế nó lên
Rồi lập tức đưa vào bệnh viện,
Bác sĩ khám xong gặp bà nói chuyện:
"Mắt cháu hỏng rồi- tiếc lắm chị ơi!"
Nghe hung tin chân tay muốn rụng rời
Bà cuống quýt xin lời khuyên người đó
Bác sĩ bảo: "đây là trường hợp khó,
Duy nhất là phải có mắt thay."
Bà vội vàng:" có mắt tôi đây,
Xin bác sĩ lấy thay cho cháu.
Tôi thì chẳng cần đâu mờ, tỏ
Chỉ mong cho mắt nó được vẹn toàn"!
…
Thay mắt xong nó trở về làng
Lại vui chơi và lớn cùng năm tháng,
Cũng được đến trường học cùng chúng bạn,
Bà vẫn tảo tần một nắng hai sương…
Nhưng ở đời lại có lắm tai ương:
Cái bọn trẻ ở trường thường trêu nó
" Nhìn mẹ mày xấu như con ma xó
Người gầy gò, mắt bên có bên không…"
Nó sinh ra bực bội trong lòng,
Nó căm ghét- chẳng muốn trông thấy mẹ,
Nó bị ám ảnh bởi lời bọn trẻ:
"Nhìn mẹ mày xấu như thể con ma…"
Nó muốn tránh bà- sao cho thật xa
Để ra đường khỏi người ta trêu chọc.
Vì thế nên nó vùi đầu vào học
Mong thành danh để thoát được ngôi làng.
Rồi nó cũng được đền đáp đàng hoàng:
Nó xuất sắc được sang Tây du học.
Ngày nó đi bà mừng phát khóc:
Bao gian lao khó nhọc được đáp đền!
…
Đường công danh của nó cứ phất lên
Nó lấy vợ và ở trên thành phố
Nó gần như quên luôn ngôi làng nhỏ
Nơi có mẹ già khắc khổ, cô đơn…
Nhớ thương con ruột héo gan mòn
Bà lặn lội tìm con trên thành phố
Tìm đến nơi vào một chiều mưa đổ
Thấy trong nhà hai đứa nhỏ đang chơi.
Bà chạy vào- "Ôi! các cháu của tôi
Sao giống bố chúng mày hồi xưa thế?
Cũng ngây thơ, đáng yêu vô kể
Lại đây cho bà bế chút nào!"
Đi làm về- nó đẩy cửa bước vào
Trông thấy thế nó vội nhào tới gạt
Nó giằng con ra khỏi bà rồi nạt:
" Bà đừng làm kinh hãi các con tôi!
Áo quần bà rách rưới lôi thôi
Mặt xấu xí, lại còn hôi nữa chứ
Bà không tin thì nhìn gương xem thử
Từ nay xin bà cứ ở quê nhà."
Lấy một cục tiền- nó dúi cho bà
Rồi nói tiếp : " Về quê mà sống nhé
Đừng lên đây làm thất kinh bọn trẻ,
Từ nay tôi không để chúng gặp bà…"
Cầm cục tiền- nước mắt nhạt nhoà
Bà đặt xuống và nói: " Con trai ạ!
Đối với mẹ- con là tất cả!
Ừ! Từ nay mẹ sẽ chả lên đây."
Bà lấy ra một bức thư tay
Rồi nói tiếp: " Trong này là lòng mẹ
Đã nhiều lần định gặp con sẽ kể
Nhưng xa xôi nên chưa thể con à!"
Nói xong rồi bà cất bước khỏi nhà
Mưa vẫn đổ nhạt nhoà cùng nước mắt,
Tim bà đau từng cơn quặn thắt
Lòng nặng buồn- bà cắn chặt đôi môi…
Rồi thời gian lặng lẽ êm trôi
Thấm thoắt đã ba năm trời có lẻ.
Trong một lần dọn nhà cho sạch sẽ
Nó thấy lá thư của mẹ năm nào
Nó tò mò xé cái phong bao
Để xem mẹ viết thế nào trong đó
Đọc xong thư nó đơ như khúc gỗ:
Một mắt mình là của mẹ ban cho!
Nó hét lên một tiếng thật to
Rồi khóc rống như bò chọc tiết:
" Sao không nói sớm cho con biết?
Mẹ ơi- con đáng tội chết mẹ à!"
Nó lên xe phóng gấp về quê nhà
Nó mở cửa… khóc òa thêm lần nữa
Trên bàn thờ- đèn dầu heo hắt lửa:
Mẹ nó đã thành người của hư không!
Nó nghe như dao cắt trong lòng
Nó quỳ xuống trông bà qua làn khói
Nó nghẹn ngào nấc lên từng lời nói:
" Mẹ ơi- con xin lỗi mẹ nhiều!
Giờ đây con chỉ ước một điều
Là được sống với mẹ yêu như trước
Nhưng mẹ ơi- giờ chỉ còn là ước
Suốt đời không thực hiện được nữa rồi!
Mẹ ơi- con là một đứa con tồi
Con xin mẹ hãy nhận lời xin lỗi,
Cầu mong mẹ ngậm cười nơi chín suối
Suốt đời con không thứ tội cho mình
Trước đây con ngu dại, vô tình
Vì mặc cảm mà coi khinh cả mẹ
Đâu biết rằng mẹ là trời, là bể…
Trên đời này không thể có ai hơn!"
Chẳng lành cũng thể Mẹ- Cha
Cũng công khó nhọc nuôi ta nên người,
Cũng yêu ta nhất trên đời
Vậy nên ta chớ nghe lời dèm pha
Để rồi hắt hủi Mẹ, Cha
Tự ti, mặc cảm… ấy là bất tri
Lành, què nào có khác chi
Đều là phụ mẫu, đều vì ta thôi!
Làm con xin nhớ ai ơi:
Công cha, nghĩa mẹ như trời, như non
Vậy nên Hiếu- Nghĩa phải tròn
Phải lo đền đáp lúc còn Mẹ- Cha
Đừng để khi họ thành ma
Muộn màng hối hận lu loa khóc gào!
P/S -Mọi người có thể vào youtube rồi gõ theo mục đề trong ảnh để xem câu chuyện này theo một phong cách khác!